Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2011

Hoa Xuyến Chi

"Em ko thích hoa xuyến chi đâu!"

Phải! Loài hoa ấy nào đâu có đẹp?
Loài hoa ấy nào đâu có tỏa hương?
Loài hoa ấy mộc mạc thế thôi! Giản đơn thế thôi!
Hoa ko sắc, hoa ko hương, hoa ko có gì ngoài sức sống mãnh liệt của nó. Nó sống là để chờ đợi, để níu kéo, để khao khát yêu thương và sự nâng niu...


Đã từng có ai 1 lần bước qua đám cỏ xuyến chi vì chút xao xuyến chưa? Hay sự là sự phủi đi phũ phàng với những hạt gai của loài cỏ ấy bám lên?
Chỉ có những loài côn trùng bị níu chân vì tiếng hát du dương của vẻ đẹp giản đơn của nó, chỉ chút xao xuyến rồi lại bay đi,....lại rũ bỏ

"Tại vì nó nào có đẹp đâu? Và nó còn bám lên cả quần áo nữa! rũ mải ko chịu đi! "
Ừ thì nó ko đẹp! Nhưng bạn có biết...
Loài hoa ấy cũng có những ước mong... Chuyện kể rằng ngày xưa, rất lâu rồi đã từng có 1 người con gái như thế: Nàng là 1 người con gái, 1 giọng hát du dương đủ làm ta say mê tất cả nhưng nàng ko hề xinh đẹp. NẾu ko muốn nói là nàng xấu xí.
Trong suốt quãng đời của nàng, chưa 1 lần nào nàng cảm nhận đc sự quan tâm nên nàng ko bao giờ hiểu quan tâm là gì? "Nó là gì vậy? Tôi ko biết!" Và nàng sống cả đời trong sự cô đơn lặng lẽ, bởi chính nàng cũng ko nhận ra mình đang cô đơn.

Và rồi cho đến khi có 1 người lữ khách đã say mê vì giọng hát của nàng, người ấy đến ở bên nàng, trò chuyện cùng nàng. Nhưng ko 1 lần nào người ấy đối diện với khuôn mặt ấy. Nàng ko bao giờ nhận ra điều đó! Nàng chỉ biết rằng, lần đầu tiên, lần đầu tiên nàng hiểu thế nào là đc quan tâm và nàng hạnh phúc.... Thời gian dần trôi, người lữ khách đã muốn ra đi...
Níu kéo!...Níu kéo làm sao 1 người lữ hành?
Níu kéo!...Níu kéo làm sao khi người ta ko muốn nhìn ta nữa?
Níu kéo...Sự níu kéo vô vọng,...biết vậy sao vẫn muốn níu...


Thời gian trôi, người con gái ấy đã hiểu thế nào là cô đơn...Người con gái ấy vẫn mong chờ, vẫn hy vọng sẽ có 1 ngày 1 người nào đó sẽ đến và dắt nàng ra khỏi SỰ CÔ ĐỘC. Thế nhưng, thời gian trôi, nỗi cô đơn ấy giết dần chính nàng, nàng héo khô như 1 bông hoa - 1 bông hoa xấu xí...

Nàng chết đi, trở thành 1 loài hoa. HOa ko đẹp, ko mĩ miều, ko thơm ngát như những loài hoa khác...Nhưng khóm hoa ấy cứ mãi sinh sôi, nhanh thật nhanh như muốn vươn ra để kiếm tìm hơi ấm. Mỗi khi ta vô tình bước qua những hàng hoa xuyến chi xanh ngắt pha những trắng, vàng của đóa
hoa nhỏ ta lại bị những hạt giống bám đầy trên áo, phủi mãi ko buông! mà nó nào có đẹp đâu? những hạt ấy chỉ mang 1 màu xấu xí! Nó cứ muốn níu kéo! Níu kéo ta mãi như như níu lấy bước chân người lữ hành...

Ừ thì hoa ko đẹp!

Ừ thì hoa ko thơm!

Ừ thì hoa chẳng có gì cả!

Mỗi đóa hoa mỏng manh, dễ vỡ, nhưng ko ai muốn nâng niu

Nào có ai muốn nâng niu những gì xấu xí....

Nhưng loài hoa ấy vẫn sống! vẫn khát khao tìm lại những hạnh phúc... Nếu ta chưa từng hiểu thế nào là hạnh phúc thì ta sẽ chẳng biết trân trọng nó. Nhưng vì đã biết mà mất đi nên loài hoa ấy mới mới khát khao tìm lại sự quan tâm dù chỉ mỏng manh, dù chỉ là cái phủi tay hững hờ với sự tồn tại của nó!



Trong nắng sớm, mỗi ngày, mỗi ngày, có những con người ở đâu đó vẫn đang chìm trong cô độc...
Mỗi ngày đều có những con người tìm mọi cách để đc quan tâm...
Sự níu kéo? Ta thấy ghét và ruồng bỏ nó...Nhưng có đôi lúc chính ta cũng muốn níu lấy những thứ vô hình...
Níu kéo....
Thì đã sao? Khát khao hạnh phúc đâu nào có xấu? Ta chỉ xấu khi ta tìm mọi cách để chiếm lấy niềm vui ấy! Nhưng loài hoa ấy chỉ níu kéo những điều tưởng chừng đơn giản như vậy...Có khó khăn lắm thay? Có đôi khi ta hững hờ phủ nhận nó, nhưng khi nó ko còn nữa ta mới thấy tiếc thương. Cái gọi là thời gian ko bao giờ trở lại. Chỉ 1 lần, 1 lần cũng khiến người ta mãi hướng đến để kiếm tìm... Vậy sao phải chờ nó qua mới níu kéo? Hãy nâng niu những gì ta đang có thì ta sẽ chẳng bao giờ hối hận dù ta có để vuột mất nó! Vì ta biết ta khác xuyến chi ở chỗ: ngoài níu kéo ta còn có thể bày tỏ tình cảm của mình. Với những người xung quanh...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét